Biển Cấm

/

Chương 46

Chương 46

Biển Cấm

14.265 chữ

14-01-2023

Sáng sớm Mặc Diễm liền tới Xích Phong cung xem ta.

Nàng đầu tiên là nhào vào lòng ta khóc một hồi, lại là muốn ta chỉ tay lên trời thề rằng sau này tuyệt đối không được vứt bỏ nàng nữa, cuối cùng lại oán giận với ta Ngao Yến không đúng.

“Hiện tại y cũng không nói chuyện với con, ngay cả ‘nha đầu quê mùa’ cũng không gọi.

Mặc Diễm hút mũi, vành mắt liền ửng đỏ, “Làm gì nha, Tử tướng quân đều nói, cha là bị Ma long gieo ám chỉ mới có thể làm ra chuyện như vậy, cũng không khống chế được bản thân.

Đầu sỏ gây tội là Ma long, cũng không phải cha.”

Bị thương nặng nhất trên người chính là xương sườn, lại là tay.

Xương cốt không khỏi nhanh được, thương gân động cốt phải một trăm ngày, nằm thế nào cũng phải nằm tiếp.

Trên tay ngược lại đã đóng vảy, Cao Giáp lấy ra một bình cao trân châu được chế từ trân châu do trai linh lung sinh ra, nói chỉ cần bôi hàng ngày, liền có thể trừ sẹo sinh da, không để lại sẹo.

Vật trân quý như vậy mà cầm đến cho ta bôi tay, lòng ta cũng có chút bất an, nghĩ tới nghĩ lui, trả một hộp Giao nhân lệ.

Ban đầu Cao Giáp không chịu nhận, nói đây không hợp quy củ.

Ta cũng không phải muốn hối lộ ông ta, cái gì mà quy củ hay không quy củ, liền nói: “Long cung là của Bệ hạ.”

Động tác chống đẩy của ông ta khựng lại: “… Dĩ nhiên.”

“Ta cũng là Bệ hạ.”

Ông ta há to miệng, khó có được lúc ngây ngẩn cả người, con ngươi thẳng đứng màu xám xanh co đến càng mảnh, hiện ra vài phần mờ mịt.

Ta nhét hộp vào trong lòng ông ta, nói câu tổng kết: “Thứ này bỏ vào trong kho của Bệ hạ thì có vấn đề gì? Bệ hạ dùng vỏ lột của hắn làm quần áo cho ta, ta liền không thể dùng Giao nhân lệ của mình làm chuỗi đeo cho hắn chơi sao?”

Câu này hoàn mỹ vô cùng, không hề có sơ hở.

Cả người Cao Giáp không có lông, chỉ có một cái đuôi dài nhỏ cứng giống như cái roi mọc ở sau đầu, lúc này hơi đong đưa, tiết lộ một chút cảm xúc chân thật dưới vẻ ngoài bình tĩnh của ông ta —— đối mặt với sự thật rời khỏi khống chế lại không thể cãi lại, ông ta sinh ra lo âu.

Cuối cùng ông ta vẫn nhận hộp trân châu kia, cung kính khom người với ta một cái, lui xuống.

Không biết về sau chúng có thể lại nhìn thấy ánh mặt trời nữa không, lại là dùng tư thái nào xuất hiện ở trước mặt mọi người.

May mắn trên Giao nhân lệ sẽ không hiện ra tên, bằng không thì để người khác biết một hộp lớn như vậy đều là ta khóc, thật có chút mất mặt.

Quan trọng nhất là cũng không phải một hộp duy nhất, trên Long Hổ Sơn ta còn khóc một hộp a.

Đầy cả hai hộp, không nói Dạ gia, chỉ sợ toàn bộ Giao nhân tộc cũng không khóc nhiều như ta.

“Cha, cha nói có phải y thật quá đáng không!”

Cánh tay bị lay nhè nhẹ, ta lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Ừ, là hơi quá mức.”

Mặc Diễm nắm eo, đôi môi hồng hơi chu lên: “Có gì là đánh một trận không thể giải quyết? Không được liền đánh hai trận, ba trận, đánh đến phục mới thôi, ai thắng nghe người đó! Làm gì suốt ngày xụ mặt âm dương quái khí, khiến người bực bội.”

Ta giật mình, sợ nàng cùng Thái tử đánh ra chuyện, khuyên nàng: “Cũng không phải là chuyện nào cũng có thể dùng đánh để giải quyết, có thể không ra tay vẫn là đừng ra tay, lấy đức thu phục người mới là cao minh nhất.”

Nàng nghe vậy khuôn mặt nhỏ nhắn liền nhăn lại, có vẻ rối rắm, cũng thật ghét bỏ.

“Đứng ở lập trường của Thái tử, y là nên tức giận, nhưng con là muội muội y, con và y phải…” Ta nhớ tới lời của Tử Vân Anh, lặp lại nguyên dạng, “Y không phải đứa nhỏ không biết nói đạo lý, rồi sẽ tiếp nhận con.”

Ngao Yến thân có khuyết tật, lòng khó tránh khỏi tự ti, vốn lại là Thái tử, được mọi người hứng, chưa bao giờ cúi đầu, bởi vậy mới có thể cao ngạo lại mẫn cảm, thẳng thắn lại lãnh khốc.

Đứa nhỏ này vừa thấy liền không phải sẽ chịu thua trước, Mặc Diễm cứng đối cứng với y, chỉ biết làm cho quan hệ của hai người càng thêm hỏng bét.

“Ai mà thèm y tiếp nhận con.” Mặc Diễm bĩu môi nói, “Con chỉ là không thích y cứ bài xích cha như vậy, cứ như cha là Hải yêu mê hoặc Phụ vương.”

Lòng ta mềm mại, đưa tay xoa xoa đầu nàng, cười nói: “Con phải có quan hệ tốt với y trước, chờ khi quan hệ hai con tốt, con ở trước mặt y nói thay cho ta, y tự nhiên liền không còn chán ghét ta như hiện tại nữa.”

Mặc Diễm dính ta cả buổi, thẳng đến khi Lữ Chi Lương tới, lúc này mới bị ta bất đắc dĩ đuổi đi.

Lữ Chi Lương là tới tạm biệt.

Tính toán thời gian, thật sự là lão cũng phải đi rồi.

“Ta bấm ngón tay tính toán, dự cảm bản thân lập tức liền phải đột phá, quay về Long Hổ Sơn tĩnh tâm bế quan, chờ thiên kiếp.”

Đây là chuyện tốt, tu vi của lão đã không có động tĩnh mấy chục năm, còn không đột phá nữa dương thọ liền phải hết.

Ta thật lòng mừng dùm cho lão: “Như vậy liền chúc ngươi mã đáo thành công, thuận buồm xuôi gió.”

Lữ Chi Lương lắc lắc phất trần, cười sang sang rời đi.

Thương trên người chậm rãi khỏi hẳn, từ tĩnh dưỡng trên giường, đến xuống đất như thường.

Vảy máu trên tay rớt ra, không để lại chút sẹo nào.

Linh Trạch vẫn là dáng vẻ kia, thần hồn ở trong áo giáp, chưa thể trở về thân thể của mình.

Đại vu y nói quá trình này có lẽ sẽ rất chậm, một tháng, hai tháng… hoặc là một năm, hai năm.

Lúc dưỡng thương hắn vẫn luôn làm bạn với ta, thân thể hắn không cần nghỉ ngơi, thường thường ta ngủ một giấc tỉnh lại, hắn vẫn lấy tư thế lúc trước ngồi ở vị trí lúc trước, yên lặng trông ta.

Tuy rằng ngọt ngào, nhưng có khi lòng ta cũng sẽ sinh ra chút đau khổ khó hiểu.

Ta cố gắng làm cảm xúc này nhanh chóng biến mất, không để lại dấu vết, như vậy Linh Trạch liền sẽ không phát hiện, cho rằng ta vẫn luôn rất vui sướng.

“Ngươi xem, thật sự không để lại chút sẹo nào.” Cả người ta rúc vào trong ngực Linh Trạch, duỗi tay cho hắn nhìn.

Trân châu linh lung thật sự là vật tốt, tay của ta bị thương nặng như vậy, gần như còn lại xương.

Bôi cao trân châu hai tháng, thế nhưng lại mọc lên giống như đúc lúc trước, hành động linh hoạt tự nhiên.

Linh Trạch cầm tay ta, thật sự nhìn kỹ.

[Tay của ngươi rất đẹp, nếu để lại sẹo liền đáng tiếc.]

Ta đọc được suy nghĩ của hắn, ngượng ngùng cuộn ngón tay, tai đều có chút phỏng,

“Tay của ta mới không dễ coi, rõ ràng ngươi càng…” Nói đến một nửa, liếc về bàn tay trắng bạc đang nắm tay ta kia, hai chữ “xinh đẹp” bị cứng rắn nuốt xuống, tâm tình ngăn không được trở nên sa sút.

Vỏ bọc kim loại cứng rắn lạnh băng này, như thế nào cũng không thể dùng hai từ “xinh đẹp” để hình dung.

Thân xác chân chính xinh đẹp, bị ta đâm một đao đưa vào trai linh lung, không biết lúc nào mới có thể “mặc” lại.

Linh Trạch cảm thấy cảm xúc ta biến hóa, nắm tay ta, ôm chặt ta vào ngực.

Áo giáp kia quả thật được xưng là cao lớn, ta được ôm như vậy, lại có vẻ vô cùng tinh tế nhỏ xinh.

“Ta sao sẽ ghét bỏ ngươi…”

Ta cắn cắn môi, đáp lại thứ cảm nhận được, cảm xúc thuộc về hắn.

“… Ta mới không sợ lạnh, Dạ giao sao có thể sợ lạnh.”

“Cũng không phải ngươi chưa từng đến Dạ giao tộc, chỗ đó không lạnh sao?”

“Gương Hóa ảnh bị ta ném vỡ rồi, ta còn chưa xem hết… đằng sau là gì?”

“Cái gì?! Ngay cả loại chuyện đó ngươi cũng lưu lại bên trong? Ngươi…”

Bị hắn gián đoạn, nhưng thật ra cũng không còn thương cảm như vậy nữa.

Ngày hôm sau, có lẽ là muốn cho ta được an tâm, Linh Trạch dẫn ta về Đế Cẩm cung.

Đi vào Chủ điện, ta liền bị trai mẹ màu trắng to lớn ở chính giữa kia làm cho kinh ngạc hoảng sợ, này có thể là trai ngọc lớn nhất ta từng được thấy.

Linh Trạch vuốt ve dịu dàng mặt ngoài thô ráp của vỏ trai, giữa hai bên dường như cũng có được ăn ý nào đó không cần diễn tả bằng lời, nháy mắt tiếp theo vỏ trai chậm rãi mở, lộ ra hình người trần trụi bọc bởi tóc đen, vùi vào trong thịt trai, cả người bao bọc bởi dịch nhờn.

Ta quỳ gối bên cạnh người kia không nhúc nhích, hai tay siết chặt vỏ trai bên cạnh, khẩn trương đến ngay cả hô hấp đều là cẩn thận.

Khuôn mặt Linh Trạch bình tĩnh xinh đẹp, không chút tì vết, giống như được điêu khắc từ một khối ngọc thạch, nhìn xuống chút nữa, bộ ngực cơ bắp rắn chắc xuất hiện hai vết sẹo.

Một vết hẹp dài dữ tợn, giống như bị nanh nuốt của dã thú xé rách, còn có một đường chồng trên vết sẹo hẹp dài, là miệng vết thương càng sắc bén bằng phẳng, ta nhận ra, thuộc về Tê Hà.

Hai tay hắn khép lại, lẳng lặng xếp chồng trên eo bụng, lòng bàn tay nắm một cây trâm máu tươi loang lổ, là thứ đồ vật duy nhất ngoài thân thể này.

Ngón tay ta run rẩy, muốn rút cây trâm kia ra, rồi lại rút mấy lần cũng không thành công, hốc mắt nóng rực dường như lại muốn trào ra chất lỏng nóng bỏng.

“Cây trâm này ô uế… ta, hôm nào ta lại mua cho ngươi cây càng tốt hơn.”

Áo giáp phát ra ánh sáng kim loại từ phía sau kéo lấy cổ tay ta, nhẹ nhàng thả lại trong ngực ta, tiếp theo chính mình lại lưu loát rút cây trâm kia ra đưa cho ta.

[Ta chỉ muốn cây này.]

Hai tay ta tiếp được cây trâm kia, dùng sức ấn nó vào trong lòng, dán ở chỗ trái tim.

Trước kia ta liền không am hiểu cự tuyệt hắn, đến lúc này càng không có khả năng cự tuyệt.

“Được, ta… ta sẽ nghĩ biện pháp xóa vết máu.” Lúc nói chuyện, ta mang theo giọng mũi đặc nghẹt.

Bàn tay to phủ xuống đầu, Linh Trạch xoa xoa đầu ta không có quá nhiều tinh tế, nắm cánh tay ta kéo ta đứng dậy.

[Chờ vết máu không còn, ta cũng liền tỉnh.]

Không thể trở về thân thể của mình, khó chịu hơn hết phải là hắn mới đúng, thế nhưng hắn lại là phía an ủi ta, không để cho bất luận cảm xúc nào ngoại trừ ôn nhu truyền tới.

Vết máu là khó xóa nhất, đặc biệt là máu đã ăn vào thân gỗ, ta vắt hết óc dùng rất nhiều biện pháp, nhưng đều không thể loại bỏ vết máu loang lổ kia ra khỏi cây trâm.

Theo thời gian từng ngày trôi qua, trên trâm gỗ vẫn giữ lại dấu vết xấu xí chướng mắt.

Mà ta vẫn luôn sợ chỉ một bất cẩn liền làm hỏng cây trâm yếu ớt, cũng không dám dùng cách thức quá mức thô bạo đối với nó, vì vậy lâm vào thế bí.

Lúc Ngao Yến đến Xích Phong cung, ta đang cầm cây trâm kia vùi đầu vắt óc giống như ngày thường, đến nỗi nghe thấy tên của Thái tử còn cho là mình nằm mơ.

Ta thật sự không nghĩ tới y sẽ chủ động tới gặp ta.

“Không có người ép ta, là tự ta muốn tới.” Y vén vạt áo, ngồi quỳ ở đối diện ta.

Tuy nói chỉ là đứa nhỏ mười tuổi, nhưng đã rất có dáng dấp của Đế vương, chính là Linh Trạch thu nhỏ sống sờ sờ.

Ta cẩn thận cất cây trâm vào hộp gỗ đựng nó, đậy nắp bỏ qua một bên, sau đó pha một ly trà cho Ngao Yến.

“Là ta không tốt.” Y còn chưa nói rõ ý đồ đến, ta đã nhận sai trước, “Ngươi nói gì đều đúng.”

“…” Y kinh ngạc nhìn ta, hơi há miệng, lại cả buổi không nói chuyện, dường như đã quên bản thân muốn nói gì.

Trước kia ta luôn đối đãi với y như “Thái tử”, lại bởi vì y vừa thấy mặt liền không khách khí, nên có chút sợ y.

Ngày ấy sau khi ta nói chuyện với Mặc Diễm, chính mình tĩnh tâm nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy đối phương cũng chỉ là một đứa nhỏ, cảm xúc viết hết lên mặt, dỗ một cái còn không thể trị được sao?

“Ngươi không cần giận dỗi Mặc Tước, cũng không nên trách Phụ vương ngươi, bọn họ đều là bị ta liên lụy mà thôi.”

Huống hồ là đứa nhỏ do Linh Trạch cùng Tử Vân Anh dạy dỗ ra, cũng sẽ không ngang ngược vô lý.

“Oan có đầu nợ có chủ, ta sẽ không giận chó đánh mèo người khác.

Lần này ta tới, cũng không phải muốn trách cứ ngươi.” Ngao Yến mím chặt môi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú lộ vẻ nghiêm túc, dừng một lúc mới nói, “Ta nhớ rõ nhịp tim của ngươi.”

Ta kinh ngạc nhíu mày: “Nhịp tim?”

“Lúc ta còn nằm trong trứng rồng.” Ngao Yến giải thích, “Ta cùng Mặc Diễm sớm nên nở, lại bị sức mạnh của Giáng Phong áp chế không thể không tiến vào thời gian ngủ say thật dài, ngay cả tim đều hoàn toàn ngừng đập.

Khi lại tỉnh dậy, lúc có thể cảm giác được thế giới này, ta nghe được một nhịp tim, ta cho rằng đó là ‘mẫu thân’ hoặc là ‘phụ thân’, nhưng lại không phải….”

Y nâng mắt nhìn về phía ta, ta bị nhìn đến mức trái tim lại không tự chủ được đập thật nhanh.

“Là ngươi.”

Tên nhóc con này xem như nhớ đến ta, nếu không phải ta, bọn chúng thiếu chút nữa thì bị ném ra khỏi mái vòm cho cá ăn rồi.

“Kỳ thật cũng không có gì…”

Môi ta nhấc lên tươi cười, vừa muốn khách khí hai câu, câu chuyện của Ngao Yến lại thay đổi đột ngột, biểu tình cũng lạnh xuống.

“Nhưng ta vẫn không thích ngươi.”

Nụ cười ta thoáng cái cứng lại bên môi.

“Ngươi không có xuất thân danh giá, đầu óc thông minh, thiên phú tuyệt đỉnh, đối với Phụ vương cũng không đủ khăng khăng một mực.”

“Ta…” Đều như vậy còn chưa đủ khăng khăng một mực? Đây là muốn ta móc tim ra cho y xem, xem bên trong có phải khắc tên Linh Trạch hay không sao?

Muốn phản bác, nhưng nhìn vào mặt y, ta lại đột nhiên nhớ tới mình vừa mới nhận lỗi, là tính toán hôm nay dỗ y, chỉ có thể nhịn xuống nghẹn lời nói trở về.

“Ngươi nói rất đúng, đều đúng.”

Trên mặt Ngao Yến lộ ra nụ cười nhàn nhạt, dường như rất hài lòng ta thức thời.

“Nhưng ai biểu Phụ vương thích ngươi.

Hắn chia cho ngươi nửa viên Long châu, không để ý hành vi trốn chạy khỏi cung bắt cóc Công chúa, cũng không để bụng tới tình cảnh ngươi làm hắn trọng thương đến gần chết, thậm chí còn tính toán… “ Y đột nhiên dừng lại, không có ý tứ nói tiếp.

Tính toán cái gì? Tới lúc này rồi, chẳng lẽ còn có kinh hỉ nào ta không biết đang chờ ta hay sao?

“Loại chuyện thích này, là thành toàn cho nhau.” Ta cười với y, “Hắn bỏ xuống rất nhiều, ta cũng bỏ xuống rất nhiều.

Chúng ta đều là người đi ngang qua quỷ môn quan mấy lần, cũng phải học được lấy hay bỏ vật quan trọng cùng không quan trọng.”

Ngoại trừ sống chết không có chuyện gì lớn, không phải không quan tâm, không để ý, chỉ là chúng nó đều không quan trọng, chưa đủ sức nặng.

Dường như Ngao Yến không nghĩ tới ta sẽ nói như vậy, nhấm nuốt thật kỹ lời ta nói, nỉ non rơi vào trầm tư.

Ta không quấy rầy y, uống hai hớp trà, chính y lại đã nghiệm ra.

“Cho nên ta cũng phải học được lấy hay bỏ phải không?”

“… Này phải xem bản thân Điện hạ rồi.”

Lần này thời gian y trầm mặc càng dài, ta đều phải cho rằng y đã nhập định rồi.

“Ta sẽ học cách xem nhẹ.”

Cuối cùng, y đưa ra một câu trả lời ngoài dự đoán của ta.

Kết quả cuối cùng còn tốt hơn dự đoán của ta.

Chủ đề nghiêm túc chấm dứt, chúng ta nhất thời ai cũng không mở miệng trước, đều muốn làm cho dịu lại.

“Ta thấy cây trâm ngươi vừa cầm khá quen, là của Phụ vương?” Ngao Yến nhìn chằm chằm hộp gỗ trên bàn, đột nhiên hỏi.

“A, cái này sao…” Ta lại mở nắp hộp, lấy cây trâm gỗ khó coi kia ra.

Hiện tại ta cực kỳ hối hận vì sao lúc trước không mua cho Linh Trạch cây trâm vàng, khiến cho tín vật đính ước ta đưa hắn keo kiệt như vậy, ta lại không thiếu chút tiền ấy.

Từ từ, trâm vàng!

Ta kích động thiếu chút nữa bật dậy từ dưới đất, ngay cả lễ nghi cũng không rảnh lo, để chân trần liền chạy ra ngoài: “Ta ra cung một chuyến, sẽ trở về sớm.”.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!